Diễn
văn của luật sư Georger Graham Vest tại một phiên toà xét xử vụ kiện
người hàng xóm làm chết con chó của thân chủ, được phóng viên Wiliam
Safire của Báo The New York Times bình chọn là hay nhất trong tất cả các
bài diễn văn trên thế giới trong khoảng 1000 năm qua.
Thưa quý ngài Hội thẩm,
Người bạn tốt nhất mà con người có được
trên thế giới này có thể có một ngày nào đó hoá ra kẻ thù quay ra chống
lại ta. Con cái mà ta nuôi dưỡng với tình thương yêu hết mực rồi có thể
là một lũ vô ơn. Những người gần gũi, thân thiết ta nhất, những người
gởi gắm hạnh phúc và danh dự có thể trở thành kẻ phản bội, phụ bạc lòng
tin cậy và sự trung thành. Tiền bạc mà con người có rồi sẽ mất đi. Nó
mất đi đúng vào lúc ta cần nó nhất. Tiếng tăm của con người cũng có thể
tiêu tan trong phút chốc bởi một hành động dại một giờ. Những kẻ phủ
phục tôn vinh ta khi ta thành đạt có thể sẽ là những kẻ đầu tiên ném đá
vào ta khi ta lỡ vận. Duy có một người bạn không bao giờ rời bỏ ta,
không bao giờ tỏ ra vô ơn hay trắc trở, đó là con chó của ta.
Con chó của ta luôn ở bên cạnh ta trong
phú quý cũng như lúc bần hàn, khi khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau. Nó ngủ
yên trên nền đất lạnh, dù gió đông cắt da cắt thịt hay bão tuyết vùi
miễn sao được kề cận bên chủ là được. Nó hôn bàn tay ta dù khi ta không
còn thức ăn gì cho nó. Nó liếm vết thương của ta và những trầy xước mà
ta hứng chịu khi va chạm với cuộc đời tàn bạo này. Nó canh giấc ngủ của
ta như thể ta là ông hoàng, dù ta có là một gã ăn mày. Dù khi ta đã tán
gia bại sản, thân tàn danh liệt vẫn còn con chó trung thành với tình yêu
nó dành cho ta như thái dương trên bầu trời. Nếu chẳng may số phận đá
ta ra rìa xã hội, không bạn bè, vô gia cư thì con chó trung thành chỉ
xin ta một ân huệ là cho nó được đồng hành, cho nó được là kẻ bảo vệ ta
trước hiểm nguy, giúp ta chống lại kẻ thù.
Và một khi trò đời hạ màn, thần chết đến
rước linh hồn ta đi, để lại thân xác ta trong lòng đất lạnh, thì khi ấy,
khi tất cả thân bằng quyết thuộc đã phủi tay sau nắm đất cuối cùng và
quay đi để sống tiếp cuộc đời của họ, thì khi ấy vẫn còn bên nấm mồ ta
con chó cao thượng của ta nằm gục mõm giữa hai chân trước, đôi mắt ướt
buồn vẫn mở to cảnh giác, trung thành và trung thực ngay cả khi ta đã
chết rồi.
George
Graham Vest (1830-1904) served as U.S. Senator from Missouri from 1879
to 1903 and became one of the leading orators and debaters of his time.
This delightful speech is from an earlier period in his life when he
practiced law in a small Missouri town. It was given in court while
representing a man who sued another for the killing of his dog. During
the trial, Vest ignored the testimony, but when his turn came to present
a summation to the jury, he made the following speech and won the case.
Gentlemen
of the Jury: The best friend a man has in the world may turn against him
and become his enemy. His son or daughter that he has reared with
loving care may prove ungrateful. Those who are nearest and dearest to
us, those whom we trust with our happiness and our good name may become
traitors to their faith. The money that a man has, he may lose. It flies
away from him, perhaps when he needs it most. A man's reputation may be
sacrificed in a moment of ill-considered action. The people who are
prone to fall on their knees to do us honor when success is with us, may
be the first to throw the stone of malice when failure settles its
cloud upon our heads.
The one
absolutely unselfish friend that man can have in this selfish world, the
one that never deserts him, the one that never proves ungrateful or
treacherous is his dog. A man's dog stands by him in prosperity and in
poverty, in health and in sickness. He will sleep on the cold ground,
where the wintry winds blow and the snow drives fiercely, if only he may
be near his master's side. He will kiss the hand that has no food to
offer. He will lick the wounds and sores that come in encounters with
the roughness of the world. He guards the sleep of his pauper master as
if he were a prince. When all other friends desert, he remains. When
riches take wings, and reputation falls to pieces, he is as constant in
his love as the sun in its journey through the heavens.
If fortune
drives the master forth, an outcast in the world, friendless and
homeless, the faithful dog asks no higher privilege than that of
accompanying him, to guard him against danger, to fight against his
enemies. And when the last scene of all comes, and death takes his
master in its embrace and his body is laid away in the cold ground, no
matter if all other friends pursue their way, there by the graveside
will the noble dog be found, his head between his paws, his eyes sad,
but open in alert watchfulness, faithful and true even in death.
George Graham Vest - c. 1855
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét