... kiếp người rất ngắn ngủi, chỉ khoảng một trăm năm, họ dành nhiều thì giờ để ngủ và sống buông lung thay vì bố
thí cúng dường, và cứ luân hồi vô số kiếp, không biết đến già và chết. Vua trời
tội nghiệp và thay cho thế gian, cứ sống say chết ngủ, không biết đến bao giờ mới thoát khỏi phiền
não đau khổ. (Một trăm năm cõi người bằng một ngày đêm cõi trời. Ba mươi ngày
đêm cõi trời thành một tháng, mười hai tháng là một năm và một kiếp trời dài
một ngàn năm trời, tức ba mươi sáu triệu năm ở cõi người) ...
... Họ ngậm ngùi cho kiếp người quá ngắn ngủi, mới
sáng nay dâng thức ăn cho Tăng chúng, chiều đã bệnh và qua đời.
Các Tỳ-kheo! Thế gian này mạng sống
của chúng sanh rất ngắn ngủi. Do đó trong khi họ đang còn mong muốn danh lợi
thế gian, và tham đắm dục lạc chưa thỏa mãn, thì tử thần đã áp đảo họ mang đi
trong tiếng khóc than.