... kiếp người rất ngắn ngủi, chỉ khoảng một trăm năm, họ dành nhiều thì giờ để ngủ và sống buông lung thay vì bố
thí cúng dường, và cứ luân hồi vô số kiếp, không biết đến già và chết. Vua trời
tội nghiệp và thay cho thế gian, cứ sống say chết ngủ, không biết đến bao giờ mới thoát khỏi phiền
não đau khổ. (Một trăm năm cõi người bằng một ngày đêm cõi trời. Ba mươi ngày
đêm cõi trời thành một tháng, mười hai tháng là một năm và một kiếp trời dài
một ngàn năm trời, tức ba mươi sáu triệu năm ở cõi người) ...
... Họ ngậm ngùi cho kiếp người quá ngắn ngủi, mới
sáng nay dâng thức ăn cho Tăng chúng, chiều đã bệnh và qua đời.
Các Tỳ-kheo! Thế gian này mạng sống
của chúng sanh rất ngắn ngủi. Do đó trong khi họ đang còn mong muốn danh lợi
thế gian, và tham đắm dục lạc chưa thỏa mãn, thì tử thần đã áp đảo họ mang đi
trong tiếng khóc than.
4. Người Tôn Vinh Chồng
Người nhặt các loại hoa ....
Thế Tôn nói lên câu này lúc ở Xá-vệ,
liên quan đến cô Patipùjikà, tức
là người tôn vinh chồng.
Ở cõi trời ba mươi ba có một vị trời
tên là Màlabhàrì - người mang vòng
hoa - vào vườn cảnh cùng với một ngàn thiên nữ. Một nửa số thiên nữ trèo lên
cây ném hoa xuống, một nửa ở dưới đất nhặt hoa rơi, trang điểm cho vua trời.
Một thiên nữ đang ngồi trên cành cây thì qua đời, thân biến mất như một ánh đèn
tắt, và tái sanh trong một gia đình có địa vị tại Xá-vệ. Cô nhớ lại tiền kiếp
nên lớn lên thường dâng cúng hương hoa, để cầu nguyện được tái sanh về với
người chồng kiếp trước.
Mười sáu tuổi cô được gả chồng. Bất cứ
khi nào cúng dường chư Tỳ-kheo thức ăn theo phiếu rút thăm, thức ăn ngày rằm và
ba mươi mỗi tháng hay suốt mùa mưa, cô đều nguyện được trở về với người chồng
kiếp trước. Các Tỳ-kheo bảo cô luôn tích cực và bận rộn chỉ vì ước muốn đó, và
gọi cô là Patipùjikà, người tôn
vinh chồng. Cô thường phục vụ tại hội đường, lo nước uống và chỗ ngồi cho các
Tỳ-kheo. Mỗi khi có ai muốn cúng dường thức ăn theo phiếu rút thăm, hoặc thức
ăn ngày rằm và ba mươi, họ đều đưa đến cho cô để dâng lên Tăng chúng. Phục vụ
như thế, cô đã được năm mươi sáu thiện pháp cùng một lúc. Về đời sống gia đình,
cô lần lượt sanh được bốn người con.
Một hôm sau khi cúng dường và đảnh lễ
các Tỳ-kheo, nghe pháp và thọ trì giới xong, đến chiều tối, cô thình lình mắc
bệnh, qua đời và tái sanh về với chồng trước. Suốt thời gian đó các thiên nữ
vẫn đang nhặt hoa trang điểm cho vua trời. Màlabhàrì
thấy cô hỏi thăm cô đi đâu, cô kể lại đầu đuôi và cho vua trời biết thêm là kiếp người rất ngắn ngủi, chỉ khoảng một trăm năm, họ dành nhiều thì giờ để ngủ và sống buông lung thay vì bố
thí cúng dường, và cứ luân hồi vô số kiếp, không biết đến già và chết. Vua trời
tội nghiệp và thay cho thế gian, cứ sống say chết ngủ, không biết đến bao giờ mới thoát khỏi phiền
não đau khổ. (Một trăm năm cõi người bằng một ngày đêm cõi trời. Ba mươi ngày
đêm cõi trời thành một tháng, mười hai tháng là một năm và một kiếp trời dài
một ngàn năm trời, tức ba mươi sáu triệu năm ở cõi người).
Hôm sau các Tỳ-kheo vào làng, đến hội
đường không có ai chăm lo, không chỗ ngồi, không nước uống và được biết là Patipùjikà đã qua đời. Tỳ-kheo nào chưa
chứng Sơ quả, nhớ lại lần ân cần tiếp đãi của cô, không cầm được nước mắt; còn
những Tôn giả đã chứng A-la-hán thì thấm thía pháp vị.
Các Tỳ-kheo sau giờ tiểu thực, thưa hỏi
Thế Tôn về cô, và được biết cô đã tái sanh về cõi trời ba mươi ba với người
chồng trước đúng theo sở nguyện. Họ ngậm ngùi cho kiếp người quá ngắn ngủi, mới
sáng nay dâng thức ăn cho Tăng chúng, chiều đã bệnh và qua đời. Ðức Phật bèn
dạy:
- Các Tỳ-kheo! Thế gian này mạng sống
của chúng sanh rất ngắn ngủi. Do đó trong khi họ đang còn mong muốn danh lợi
thế gian, và tham đắm dục lạc chưa thỏa mãn, thì tử thần đã áp đảo họ mang đi
trong tiếng khóc than.
Rồi Thế Tôn nói kệ:
(48) Người nhặt các loại hoa,
Ý đắm say tham nhiễm,
Các dục chưa thỏa mãn,
Ðã bị chết chinh phục.
Tích truyện Pháp Cú
Thiền viện
Viên Chiếu
Nguyên tác:
"Buddhist Legends", Eugene Watson Burlingame
IV. Phẩm Hoa
4. NGười Tôn Vinh Chồng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét